[Ký ức] Cậu tôi và nụ cười còn mãi


    Cậu Mai là em trai ruột của mẹ tôi và cũng là người con trai duy nhất trong gia đình 4 người con của ông bà ngoại. Từ bé cậu đã luôn là đứa trẻ nhanh nhẹn và hoạt bát nhất trong gia đình, là người luôn xung phong thực hiện những công việc nặng nhọc thay cho chị cả và 2 cô em gái. Có những lần cậu đã phải leo bộ qua 3,4 ngọn đồi để tìm được đủ đàn bò về cho ông bà. Mỗi lần đi như vậy thật sự rất vất vả nhưng đổi lại có bao nhiêu cảnh đẹp hùng vĩ, tráng lệ của quê hương tôi cậu đều đã được tận hưởng. Sau này khi tôi cũng trở thành một đứa trẻ, cậu đã kể lại cho tôi nghe tất cả. Tuổi thơ của tôi nhiều màu sắc cũng một phần là nhờ có cậu.



Vàng Danh quê tôi nhìn từ trên cao

      Khi đã lớn hơn, dù có đang ở đâu hay làm gì thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về những câu chuyện mà cậu đã từng kể cho tôi nghe, cái tính thích khám phá, thích chinh phục những điều mới mẻ đã ngấm dần vào tôi. Nó giúp tôi suy nghĩ nhiều về hiện tại và luôn tìm cách cải thiện mọi thứ cho một tương lai tốt đẹp.

      Vàng Danh quê tôi chỉ là một quận nhỏ của tỉnh Quảng Ninh, mảnh đất này tuy khắc nghiệt "chó ăn đá, gà ăn sỏi" nhưng ẩn chứa trong nó là cả một mỏ than lấp lánh, cứng cáp đã được tôi luyện dưới vô vàn áp lực trong lòng đất cùng với thời gian. Cậu tôi cũng vậy, cậu hòa nhã và đơn giản như màu đen của than đá, nhưng đôi lúc cậu cũng liều lĩnh, quyết đoán như một viên than đá cứng cáp nhiều góc cạnh vậy. Điều đặc biệt là, viên than đá một khi nó to lớn vượt quá tầm mắt của bạn nó sẽ như một mặt phẳng, một màu đen sâu thăm thẳm ngay trước mắt bạn. Nó là chiếc hộp đen bí ẩn mà bạn cần phải khám phá, cũng giống như những bài học mà cậu kể cho tôi lúc tôi còn bé mà phải mãi tới sau này, khi đã va chạm nhiều trong cuộc sống tôi mới dần dần hiểu ra được.


Mỏ than Vàng Danh - nơi cậu tôi từng làm việc

      Người dân quê tôi gọi than đá là "vàng đen" của tổ quốc vì nó rất quý giá và đối với tôi, cậu, dì, ông, bà, bố, mẹ hay bất kể người thân nào hay ai đã giúp đỡ tôi nhiều, tôi đều biết ơn và coi họ như là "vàng đen" tài sản quý giá nhất của cuộc đời mình. Dù hiện tại có đang khó khăn như thế nào, tôi cũng sẽ ghi nhớ tất cả những công ơn đó và trong tương lai tôi sẽ đền đáp lại cho tất cả mọi người. Đây là điều trong tâm thức tôi suy nghĩ bấy lâu nay nhưng bây giờ mới có cơ hội để nói ra.

      Bài viết này tôi xin dành tặng cho sinh nhật gần đây nhất của cậu, là món quà tôi muốn gửi đến cậu vì những cố gắng không biết mệt mỏi của cậu chống lại đau đớn và bệnh tật, tinh thần luôn lạc quan, khát khao được tiếp tục sống và tin tưởng vào những điều tốt đẹp sẽ đến trong tương lai không xa.

      Các bạn ạ, hãy trân trọng từng giây phút mà các bạn đang có để thực hiện những điều tốt đẹp nhé.

Trung Hiếu, ngày 2 tháng 2 năm 2016.

P.S: Những hình ảnh của cậu tôi lúc còn sống:





Previous
Next Post »